Một pho tượng im lìm. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Rất nhiều người quen đến thăm.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Chúng tôi đã chết rồi. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Đời sống cần những đột biến. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.