Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Không ngủ cũng phải nằm. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Nhưng họ không cũ lắm.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Trơ trọi giữa phố đông. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.