Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Tôi muốn thi xong được để yên. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Nhà văn nhắm mắt lại. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.