Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác. Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ.
Nhưng ở đâu cậu cũng nhận được những cái lắc đầu. Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác. Khi đi phỏng vấn tìm việc tức là bạn đang thể hiện tri thức, năng lực, và cá tính của mình để tìm kiếm một công việc thích hợp.
Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay. Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy.
Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng. Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ. Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi!
Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào…
Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua? Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui.
Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội.
Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower. Tôi luôn chú ý đến những người rụt rè, ít nói, quan sát từng phản ứng nhỏ của họ đối với đề tài đang được bình luận sôi nổi. Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi.
Trong cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Bạn phải nhận biết rõ ràng rằng lúc nào thì cần dừng lại, khi nào thì nên tiếp tục. Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt.
Ông có thể giúp tôi tìm ra chỗ nên tập trung vào hay không? Điều quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước đông đủ các khách mời những người bà con họ hàng thân thuộc. Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower.