Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy. Mặc dầu ngủ rất ít, ông vẫn khoẻ mạnh và đủ sức làm việc nhiều cũng như bất cứ vị luật sư trẻ tuổi nào ở Nữu Ước. Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake.
Tôi đã đi bộ hàng ngàn cây số để tiết kiệm mỗi lần một vài xu tiền xe, giầy thì lủng đế mà quần thì vá đũng. Ngoài ra, ưu tư còn có thẻ sinh chứng phong thấp và sưng khớp xương khiến kẻ mắc bệnh không đi được, phải dùng xe đẩy. Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".
Tôi nóng tính và hay oán. 000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn. Thử hỏi trái tim kia làm thế nào để chịu nổi? Bác sĩ Walter Cannon tại Y khoa Đại học đường Harward đã giải thích rằng: "Phần nhiều, ai cũng tưởng tim người ta làm việc không ngừng.
Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Mấy năm trước, có lần lên thang máy trong một ngôi nhà chọc trời ở Nữu Ước, tôi thấy người coi thang cụt bàn tay trái.
Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy. Vậy mà theo lời Herndon, người viết tiểu sử Tổng Thống Lincoln, thì ông không bao giờ xét người đồng thời theo cảm tình theo sự ruồng ghét riêng. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối.
Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng. Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhật nhất". Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không?
Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Tôi đã chữa được mấy trăm người. Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!.
Người chồng thứ nhì bỏ bà đi theo một người đàn bà khác đã có chồng, rồi chết trong cảnh nghèo khổ. Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy. Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước.
Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh. Lần ấy là lần thứ nhất trong đời, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt và hợp lý được. Sau này, ông lại thấy tự hiểu biết đó thiệt là vô giá, khi ông làm cái việc bình phẩm trên đài phát thanh những tin tức ở u châu.
Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy. Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường". Làm sao phân tích và giải quyết những vấn đề rắc rối