Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Mẹ chị cũng đã từng như vậy.Tôi ủng hộ cái đúng.
