Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Từ trước, tôi cho đời là rất đẹp.Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy.Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt.Lòng nhớ ơn là một đức phải được bồ dưỡng; vậy ta phải luyện tập cho con cái ta cái đức đó thì chúng mới có được.Hồi mới bắt đầu dạy môn nói trước công chúng tại hội Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Nữu Ước, ông thấy cần phải chỉ cho học sinh của ông - hầu hết là những người có địa vị quan trọng trong đủ các ngành hoạt động xã hội - cách thắng ưu tư và phiền muộn.Từ lúc đó, tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa.Xin bạn nhớ điều này: Khi phải tiêu tiền, tức là bạn kinh doanh cho chính bản thân vậy.Ông rằng: "Nếu bạn thấy vô cùng hăng hái trong khi làm việc, thì gần như không có việc gì mà bạn không thành công".Một trái bom rớt gần nhà tôi làm tôi bắn ra khỏi giường.
