Bây giờ lại có kẻ muốn dạy khôn ta, có vô lý hay không?" Moon, giám đốc một trường học ở Nữu Ước không cần phải mất tới hai tuần mới kiếm được cách làn vui người khác hầu diệt nỗi ưu tư của bà. Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh.
Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra. Số bác sĩ chết vì đau tim nhiều gấp 20 lần nông phu chết về bệnh đó, vì các bác sĩ sống một đời rộn rịp quá. Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp.
Tôi nghĩ không có người nào đáng thương bằng kẻ làm một nghề chỉ để kiếm tiền". Trải qua bao thế kỷ, nhân loại đã quy phục những người theo gương Chúa Trời, nhất định không chịu để cho sự thù oán giày vò. Làm sao phân tích và giải quyết những vấn đề rắc rối
Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Tôi la khóc cho tới khi anh tôi phải nhường giường cho tôi".
Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được. Không bao giờ tôi quên được hôm tôi bắt đầu nhận việc. Tôi nghĩ đến tất cả những nỗi khốn khổ đã chịu đựng và không chút hy vọng gì về tương lai hết.
Thượng đế cũng vậy nữa. Từ bữa đó, sách bán chạy vo vo. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng.
Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì. Bốn năm sau mở một tiệm thứ nhất ở Chicago, chiều ngang có hai thước rưỡi. "Tôi nhận thấy điều này trước hết là tôi bắt đầu cảm thấy khoẻ khoắn hơn, gần được như ý muốn.
Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!". Nhưng con cái ta làm sao biết mang ơn được, nếu ta không tập cho chúng như vậy? Lòng bạc bẽo mọc tự nhiên như cỏ dại. Tối cô cứ lên giường, rồi nếu không chợp mắt đi được thì cứ mặc, đừng thèm nghỉ tới nó.
Nhưng chắc chắn là trong nhiều trường hợp, sợ sệt và lo lắng là hai nguyên nhân chính. Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa. Họ biết rằng tới đấy thì phải ngồi nghe mất hàng giờ những lời trách phiền bóng gió, nhưng lời phàn nàn chua xót, và hàng chuỗi những tiếng than thở dài vì số phận.
Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm trong nội ngày. Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử. Nhưng thật không ai tả cảnh vạc dầu ở cõi trần này hết, cảnh thê thảm của những kẻ quá ưu tư.