Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Còn tôi, chưa đến lúc. Tự do hay không là ở mình.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Gió se sẽ mang vị mặn. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Nhưng chờ đến bao giờ.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Chưa có gì để không thích. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.