Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Mình được khóc cho mình. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Mà đời người thì có mấy đâu. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Một cái gì đó kinh điển. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Để không khóc, phải cười thôi.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.