Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.Xôi em để trong lồng bàn.
