Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Nhưng mà này không được bi quan.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Làm một bài thơ dở để được khen.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.
Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Phải hết sức giữ gìn.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Nhưng chờ đến bao giờ. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Vẫn chứng nào tật nấy. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.