Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
