Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Bạn còn phải sống dài dài. Chả biết đường nào mà lần.