Chúng tôi mò mãi không thấy. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Trong công viên thì toàn ma cô. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Hoặc có nhưng không nhiều.
Nó cũng như tình yêu thương. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Dù lúc này mắt không có nước.
Vào ngủ tiếp đi con. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Chạy đi mua thì không có hứng. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Chả là hôm qua có chuyện. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.