Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Như một người đồng sở hữu biết điều.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Muốn được tin tưởng một lúc.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Sao lại xé sách hở con.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Ôi! Những tiếng còi xe.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.