Tôi sẽ nhìn vào camera và nói: Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy… Không may hầm mỏ bị sập. Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới.
Không có âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng bit, chỉ có nó được quyền truyền qua làn sóng. Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Vì thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử đi buôn một chuyến.
Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia. Bạn thấy đấy, muốn thành công trong cuộc sống thì phải biết cách nói chuyện. Nhưng tất cả những gì cô ấy muốn nói chỉ là quan điểm về tôn giáo.
Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài.
Có rất nhiều cách để luyện kỹ năng nói. Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Chúng tôi phải tổ chức một bữa tiệc trọng đại vào tối Chủ Nhật này tại Fontainebleau. Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi.
Và hơn nữa, ai cũng sẽ thích nghe bạn nói. Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt. Bí quyết của tôi khi phỏng vấn các khách mời trong chương trình là gì? Thứ nhất, như tôi từng nói, lắng nghe là yếu tố quan trọng hàng đầu.
Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Tôi chỉ nói để giúp vui khán giả. Bạn đã được nhận vào làm việc.
Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!.