Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Đời bao nhiêu cảnh để đời. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Người lớn thật buồn cười. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tôi vẫn không nói lời nào…