Đó là một sự rất đáng tiếc. Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa. Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất.
Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy. Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ.
Roosevelt, rồi cho kỹ sư W. Ông có thể trở về Philadelphie. Hoàng đế đùng đùng cơn giận: "Thì ngươi nói phắt rằng ngươi coi ta ngu như lừa, đã làm những lỗi mà ngươi, ngươi không khi nào làm!".
Trước khi cưới bà, ông làm vui lòng bà là một sự lịch thiệp; sau khi cưới rồi, nó là một sự cần thiết và một bảo đảm cho hạnh phúc trong gia đình. Nhưng tôi biết rằng xa vọng của ông đã đưa ông tới sự dùng đủ mọi cách để cản trở Đại tướng Burnside; như vậy ông đã làm hại lớn cho nước chúng ta và cho một người bạn cầm quân đáng trọng và đáng khen của ông. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?.
Lần du lịch cuối cùng qua Nhật Bản, tôi có mua về một bộ ghế bày trong hành lang nhà tôi. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá. Thành ra anh thợ máy không phải là một nhân viên hạ cấp, mà ai cũng có quyền sai bảo nữa, anh nay đã nghiễm nhiên là một viên chỉ huy rồi.
Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này. Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc.
Mình vẫn thích giúp kẻ khác. Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta:
Lincoln đã nói để trút những nỗi suy nghĩ nó đè nặng trong lòng ông, như vậy để cho óc ông được sáng suốt. Nhưng biết nhận lỗi của mình là biết vượt lên trên bọn người thường và biết một nỗi vui cao thượng hiếm có. Bà lớn tiếng: "Bán ư? Cháu tưởng cô bán xe này sao? Chịu thấy những người lạ ngự trong chiếc xe này sao? Một chiếc xe dượng cháu mua cho cô, mà đem bán nó? Không khi nào! Cô cho cháu đấy, vì cháu biết yêu những đồ đẹp".
Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!". Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Rồi thì con chạy lên cầu thang.
Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá. Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí.