Do không đủ tiền để trả cho họ ngay. Anh chàng cướp biển nổi khùng lên và chửi bới họ thẳng thừng. - Anh cho rằng, ý chí mạnh mẽ có thể giúp ta nâng bổng một vật nặng mà ngay cả con lạc đà cũng không thể mang nổi ư? Theo tôi, sức mạnh ý chí không gì khác hơn là theo đuổi đến cùng mục tiêu công việc của mình.
Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành. Sharru Nada vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh: Chính bản thân mỗi người phải tự vận động để hiểu rõ mọi chuyện và sẵn sàng nắm bắt các cơ hội đến với mình.
Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. Những lời khuyên đó có giá trị bằng số tiền bạn chuẩn bị đầu tư đấy. Đối với những người sẵn sàng dành ra một phần mười số tiền kiếm được để tích lũy cho riêng mình trong tương lai, thì vàng sẽ đến và đến với số lượng ngày càng nhiều.
Anh thấy đó, con bọ này có lẽ phải nằm mãi mãi trong cái hòm của tôi. Nếu đúng như thế, tôi rất muốn bán cho ông toàn bộ bầy cừu béo tốt của tôi. Tất cả sự giàu có của nó là nhờ ở con người.
Vậy mà trước kia cháu vẫn thường cho rằng, công việc chỉ dành cho những người nô lệ. Theo lời cha, Nomasir ra đi để thực hiện chí hướng của mình. - Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng.
Quả thật, khi đã được tự do, tôi nhận thấy cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều. Chẳng hạn như công việc cày cấy, trồng trọt, buôn bán, hay những nghề nghiệp chính đáng lương thiện khác… thì có cơ hội mang lại lợi lộc hơn nhiều so với những trò đỏ đen kia. Nó đã mang lại thành công ngoài sức tưởng tượng và số vàng tích lũy nhỏ nhoi của con đã tăng đáng kể qua đợt buôn bán đó.
Bề mặt thành rất rộng, có thể đủ cho sáu con ngựa chạy hàng ngang trên đó. Tôi đã cho người đi tìm cậu khắp nơi. Từ sau khi Arkad kết thúc bảy ngày giảng dạy về phương thức làm giàu, Đền học trở thành nơi họp mặt của những người quyết tâm thoát khỏi đời nghèo khó.
Kalabad ngừng kể và chăm chú nhìn vào những gương mặt của các chàng trai: - Ông bảo lúc đó ông đang bị xích à? – Hadan Gula ngạc nhiên hỏi. Người cho vay tiền cũng không chờ gặp ông Nana-naid mà chỉ bảo với bà Swasti nhắn lại với ông chủ là ông ta đã đến và bắt ông đi.
Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe. - Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả. Bọn ông đoán anh ta là một thủy thủ.
- Than ôi! Cháu và cha cháu không có tài làm ra vàng như ông nội của cháu. Công việc đã chứng tỏ nó là người bạn tốt nhất của ông. Vì vậy, món nợ ông ấy đã vay của tôi không bao giờ được trả.