Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?Mà đời người thì có mấy đâu.Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
