Cả ngày hôm đó, anh lang thang khắp khu rừng với những suy nghĩ bi quan như thế. - Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. - Gia đình cậy đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn.
Ta là Ston - Mẹ của các loại đá - Bà bực bội sửa lời Sid - Chắc ngươi lại là một hiệp sĩ đang đi tìm. May là Sid đã không trì hoãn việc tỉa bớt các nhánh cây, nếu không thì chắc là anh sẽ không còn thời gian để biết được là mình cần phải xới bỏ đá thì cây bốn lá mới có thể mọc lên được. Họ không được lãng phí thời gian.
Nhưng chỉ có hai ngươi đến mà thôi. Mất hết gần một ngày, cuối cùng Nott cũng tìm gặp được ông ta. Tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về điều này.
May mắn phải do mình tạo ra. Ngươi không cần sự chấp thuận của ta. Nói xong, Bà chúa hồ biến mất trong dòng nước.
cho tới khi cơn mưa hạt giống khác đổ xuống vào năm sau. - Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Nhưng biết đâu Merlin không nói dối? Nếu đó thật sự là cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận thì sao?
Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình, cất lên tiếng nói nặng nề: Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái mũi nhọn và khoằm của mụ nhăn lại, cố gắng mỉm cười thật tử tế. - Ông cũng như ta đều biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ mang lại may mắn cho các hiệp sĩ mà thôi.
Chàng căng người quan sát. hay thực hiện nó ngay khi có thể. - Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết.
- Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. - Bởi vì hồ của ta không có sự lưu thông. Cảnh hồ trông tuyệt đẹp.
Cây Bốn Lá thần kỳ đó sẽ mọc trong khu rừng Mê Hoặc, phía sau thung lũng Lãng Quên. Trong chiêm bao, chàng mơ thấy cảnh một cây bốn là nảy mầm từ mảnh đất từ mảnh đất nhỏ chàng vừa tạo dựng. Chỉ còn một ngày nữa thôi.
Chẳng ai nói lời nào. Max suy nghĩ về những gì Jim vừa nói. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc.