Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Hót nhiều cũng không hay lắm.Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.Cứ ngỡ mình yêu mình.Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.