Nhờ địa vị mới đó, Caine gặp được những đàn anh trong văn đàn, được họ khuyên bảo khuyến khích, bắt đầu viết văn và sau nổi danh tới nỗi lâu đài ông ở tại cù lao Man đã trở nên hơi chiêm bái của các nhà du lịch, và ông đã để lại một gia tài là hai triệu năm trăm ngàn đồng. Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ. Tôi thích tưởng tượng cảnh Gladstone, cụ Thượng nghiêm trang nhất của nước Anh, mà cầm tay vợ, nhảy múa với bà trước lò sưởi, ca:
Tóm lại, nếu bạn muốn cho ai phát triển một đức tính nào, bạn nên hành động như đức tính đó đã là một đặc sắc rõ ràng nhất của người đó. Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người.
Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?". Như vậy là bạn khôn, có đại độ và có lẽ xuất chúng nữa. Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy.
Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình. Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?".
Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Ông nói trong một bức thư: Nhưng Kémal không tỏ ra cho họ thấy rằng ông là người thắng.
Ông nói với các nhà nhiếp ảnh rằng: "Anh em còn lạ chi việc đó. Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy".
(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Rồi nó ăn hai đĩa cháo, không phải ai mời mọc hết: Chính nó đã nấu cháo đó, nó tự đắc lắm, nó tự thấy quan trọng lắm. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người.
Kinley nghe tác phẩm bất hủ của mình. Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em. Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi".
Ông bèn dụ tụi bạn trẻ như vầy: "Nếu chúng bây chịu kiếm lá cây nuôi bầy thỏ thì ta sẽ lấy tên mỗi đứa đặt tên cho một con thỏ". Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người. Hai tiếng "của tôi" trong việc sinh nhai của loài người, là những tiếng quan trọng nhất, và khi biết suy tính đến hai tiếng đó, là biết khôn vậy.
Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. Nhờ họ, ta sống được phong lưu. Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây.