Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Chứ không thở dài như những người thân… Dù biết là tạm thời thôi. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.