Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Đã bảo chả thích viết đâu.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Thích làm cả cái mình không thích. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.