Mà cô mỏi mệt thiệt. Mà cô mỏi mệt thiệt. vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm.
Tôi lại khuyên: "Khi nào không ngủ được, thì ông nghĩ cách làm vui lòng một người khác, ông sẽ mau hết bệnh lắm". Ông thực sự không biết rõ bản tính con người. Làm như vậy hai lần mỗi ngày.
Nhà tôi cằn nhằn, vì không tiền trả tiệm tạp hóa mà nhà thì đông miệng ăn. Sau nữa, bạn sẽ thấy khả năng diệt ưu tư và bắt đầu một đời sống mới của bạn phát triển mạnh mẽ như măng mùa hè vậy. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền.
Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho viên đô đốc Nhật nghi ngờ và tra khảo tôi rồi. Có một hồi, ít lâu sau trận Bulge, tôi khóc nhiều quá, không còn hy vọng gì tinh thần sẽ thư thái như xưa nữa".
Thế mà họ phải vận những thùng chứa một tấn thuốc nổ T. Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy. Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.
Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi. Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa. Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãnh diện với cái tên "Serpentville, Froride" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc.
Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn. Bạn đương làm cho thần kinh căng thẳng và mệt vậy! Có cả ngàn người đàn bà như bà, có cả ngàn người đau ốm vì "lòng bạc bẽo" của kẻ khác, vì kẻ khác không săn sóc để họ sống cô độc.
Đã kinh nghiệm nhiều lần, tôi thấy rằng sự quyết định là một điều rất quan trọng. Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố.
Nỗi lo đó thành hiện thực ngay. Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên hoặc bất bình vì tôi không tưởng tượng được một thế giới vắng mặt những hạng ấy". Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông.
Mới đây, một độc giả, bác sĩ, bảo từ hồi đi học, đọc xong chương đó, thì đổi chữ kí, không kí tên thật nữa mà kí là "Today" (Hôm nay). Nhưng hôm nay, nếu sống đầy đủ, ta sẽ thấy hôm qua là một giấc mộng êm đềm, Nếu không có vớ thì con mèo cũng được.