Nhưng chờ đến bao giờ. Hôm nay chị bạn ra viện. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Hai khoang thiện, ác.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Như một con rết hoặc như một con rắn. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Thôi, năm nghìn đi ạ. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Hoặc lúc phấn khích.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.