Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Trong tay tôi không có luật… Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Và bon chen không bẩn, không ác.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.