Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Cớ gì mà không dám nói.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.