Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Nên bạn bỏ qua như không. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Không phải điệu cười chua chát. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.