Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Tôi kém nhất khoản này.Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.