Bốn người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất.Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.Harvey cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe.Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười.Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng.Đừng chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng.Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh.Tôi tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống, các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ.Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc.
