Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Nó muốn khám phá tôi. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Cũng như với cuộc đời này.