Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Trông cậu buồn cười quá. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Hoặc tôi chuyển lớp. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Xôi em để trong lồng bàn.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Trong tay tôi không có luật…
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Nhưng mà này không được bi quan. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.