Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Để khám phá đến tận cùng.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Vào ngủ tiếp đi con.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ.
Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Và rồi họ thả xe tôi ra. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Chúng tôi mò mãi không thấy. Lúc đó tôi không có nhà.