Anh chàng Larry trong tấm gương kia cũng hoạt bát và đẹp trai…y như tôi vậy, bởi thế chúng tôi trò chuyện rất ăn ý và thoải mái.Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng.Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời.Nêu ra một câu hỏi hay chưa đủ, phải hỏi như thế nào đó để người nghe sẵn sàng bộc bạch câu trả lời chân thật nhất.Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu.Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự tương tác hai chiều.Các ông nên thoát ra khỏi những suy nghĩ đó.Và cậu ấy đã vô cùng thành công.Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài lời giới thiệu.Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước.
