Chẳng hạn tối nào va phải ca, thì trưa hôm đó va kêu điện thoại, nói với ông Hurock: "Không êm rồi, ông Sol ơi. Xin bạn nhớ rằng Rockefeller nói với những người mà mấy hôm trước đòi treo cổ ông cho kỳ được. Nếu bạn đã chịu cái di truyền về thể chất như y, nhận được một giáo dục như y và chịu những ảnh hưởng như y, thì bây giờ bạn cũng như y, cũng đương nằm nơi y đang nằm, nghĩa là trong khám.
Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa. Cho nên tôi muốn rằng ngày mai các anh lại. Trong tình hình khẩn trương như vậy, trong không khí bừng bừng thù oán đó, Rockefeller quyết lấy lòng và giải hòa với họ.
Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Tại tỉnh Reno, kinh đô của ly dị, người ta xử những vụ ly dị không ngừng, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi tuần sáu ngày, mỗi giờ sáu vụ, nghĩa là mười phút một vụ. ý nghĩa của những cử chỉ nhỏ nhặt đó sâu xa tới như vậy.
Bạn có quen ai hành động như vậy không? Riêng tôi, tôi đã thấy. Đó chỉ là lời khen, không hơn không kém, nhưng lời khen đó đã xoay hẳn cục diện đời ông. Hãng ông Amsel đang điều đình để mua một chi điếm mới ở làng Queens, tại Long Island.
Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Von Bulow cãi: - Tâu Bệ hạ, thần tưởng không một người nào ở Anh cũng như ở Đức, lại có thể tin rằng thần đã khuyên Bệ hạ như vậy được.
Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. " Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ. Bất kỳ trong nghề nghiệp nào, trong giai cấp nào, người ta cũng thấy lỗi lầm quan trọng đó. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.
Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được. Các bạn chắc đã đoán được. Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa.
Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. "Đừng gây với ai hết". "Ông ta chắc là tuyệt nhiên không ngờ tôi trả lời như vậy - ông Detmer kể lại.
Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa.