Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Con nghe lời bác nào. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.
Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Rồi lại đây ngủ bên em. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Ốm ra đấy mà làm gì.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Dừng lại vẫn là chơi.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Ông đã quên những lạc thú ấy.