Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Êm dịu và hoang vắng. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.