Hiểu được Hệ thống chủ đạo điều khiển mọi thái độ con người là một khoa học đích thực được chi phối bởi những định luật và những hành động và phản ứng có thể đoán trước được. Dù bạn mới mười tám hay đã tám mươi, bạn luôn cần có cái gì đó để thúc đẩy bạn tiến tới. Tôi nghe đi nghe lại, áp dụng tất cả những điều tôi học được trong băng.
Chắc bạn từng nhìn thấy một con ruồi bị nhốt trong một căn phòng chứ? Nó lập tức tìm chổ có ánh sáng, vì thế nó lao về phía cửa sổ, đập mình vào cửa kính, có khi hàng giờ liền. Nếu ai đó tức giận với bạn, bạn có thể tiếp tục yêu thương họ bằng việc chấp nhận một niềm tin sau đây: mọi sự giao tiếp đều là một lời đáp trả yêu thương hay một tiếng kêu cứu giúp. Thường chúng ta điểu khiển người khác một cách tiêu cực chứ không tích cực.
Hầu như bất cứ ai có mối quan hệ đều gặp những lúc mình cảm thấy chống đối điều người kia nói hay làm. Một số người cố gắng đối phó với vấn đề tiền bạc bằng cách coi nó không quan trọng, nhưng sức ép tài chánh là điều ảnh hưởng tới mọi người chúng ta hằng ngày. Bạn không đếm thời gian nữa.
Vấn đề là ở chổ đa số chúng ta muốn có một kết quả mới, nhưng lại luôn hành động theo kiểu cũ. Bạn hãy nhớ, từng giây phút của cuộc đời làm nên con người chúng ta. Điều cơ bản trong đời sống là có vô số đường lối khác nhau để hướng dẫn đời sống mình, khiến cho đời sống trở thành một nghệ thuật.
Tuy nhiên, điều chúng ta luôn lấy làm lạ là người ta dù kiếm được nhiều tiền bao nhiêu đi nữa, họ hình như luôn tìm cách để tiêu số tiền đó. "Vì vậy các bác sĩ khôn ngoan thường rất thận trọng khi thông báo tình trạng bệnh lý cho người bệnh". Điều chủ yếu không phải là kiếm được thật nhiều tiền, mà là thay đổi những niềm tin và thái độ của bạn đối với tiền bạc, để bạn nhìn nó như phương tiện để cống hiến, chứ không phải là mục đích tối hậu và duy nhất của hạnh phúc.
Một điều chúng ta cần nhớ là các niềm tin của chúng ta ảnh hưởng tới những câu hỏi mà chúng ta có thể đặt ra. Tôi kinh sợ vì cuộc tấn công man rợ đã đành, nhưng nhất là vì những kẻ tấn công còn đang ở lứa tuổi vị thành niên. Có khi chúng ta phải mất nhiều năm để khám phá ra giá trị của nó.
Với trẻ em, chúng ta thường nhớ lại rằng tính đỏng đảnh, khó bảo là do nhu cầu được chiều chuộng hơn là một tâm trạng bướng bỉnh hay hư đốn. Phần thưởng không bao giờ được coi là đương nhiên. tự nó việc kiếm ra thật nhiều tiền ít khi làm cho người ta tự do.
Đây chính là giây phút kỳ diệu mà đau khổ trở thành người bạn của chúng ta. Ví dụ, một số ngôn ngữ thổ dân Mỹ không có từ "nói dối" - họ không hề có khái niệm gì về nói dối trong ngôn ngữ của họ cũng như trong suy nghĩ và cung cách ứng xử của họ. Lúc đó đã 10:30 tối, mà tôi lại phải dậy sớm sáng hôm sau để điều hành cuộc hội thảo.
Có thể bạn sẽ nói,"Anh có điên không, Tony? Hai người đó khác nhau như ngày và đêm vậy!" Rõ ràng những giá trị của họ nằm ở hai cực đối lập nhau, nhưng cả hai cùng được thúc đẩy bởi cái sướng và cái khổ. Một lý do khiến ít người chúng ta đạt được điều chúng ta mong muốn, đó là vì chúng ta không bao giờ định hướng sự tập trung của chúng ta: chúng ta không bao giờ tập trung năng lượng của mình. Tôi khá giỏi về việc này và Chúa biết rằng chúng ta cần đến chúng".
Thái độ này đã ngăn cản tôi tìm ra những giải pháp và giam giữ tôi trong những giới hạn của mình với lập trường là "phải sống thực tế". Mục tiêu của chương trình này là giữ Mười ngày liên tiếp không chiều theo hay có một tư tưởng tiêu cực. Tôi thực sự tin rằng trong mỗi người chúng ta đều tiềm ẩn một năng lực siêu phàm.