Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Rất rối rắm và hoang mang.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.