Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Vào ngủ tiếp đi con.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Họ ngắm nhau hồi lâu. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.