Pinkyxx

Em gái vú to vắng chồng đi massage

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.

    Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.

    Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.

    Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.

    Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Dù biết là tạm thời thôi. Cháu vẫn nằm trong chăn.

    Để không khóc, phải cười thôi. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.

    Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.

    Rồi thể hình tính sau. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.

    Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.

    Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap