Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy. Khi tôi ưu tư, dây thần kinh căng thẳng, nhà tôi bảo: "Cứ yên tâm. Sau 8 năm do dự, ông mới quyết định tạo lại cuộc đời.
Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại. Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ.
Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm. Chắc chắn ta có những năng lực tiềm tàng mà có lẽ chưa bao giờ dùng tới. Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình.
Riêng bệnh của tôi các bác sĩ đã cho chạy quang tuyến trong 49 ngày, mỗi ngày 14 phút rưỡi. Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. Tôi không có phiến đã kia trên bàn, nhưng tôi có một bài thơ dán trên tấm gương trong phòng tắm để mỗi buổi sáng tôi thấy một lần, khi cạo râu.
Câu chuyện làm cho ông giận dữ đã xảy ra 11 tháng trước, nhưng mỗi khi nhắc lại ông còn bừng bừng lên. Thí dụ ông John Palmer. 000 đồng [3], nhưng chỉ phải trả 24.
Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Bà thường ăn mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng. Càng nghiên cứu về sự nghiệp những nhân vật tài ba, tôi càng tìm thấy những bằng chứng cho sự tin tưởng của tôi rằng phần đông những nhân vật này sở dĩ hơn người, là vì họ ra đời với một điểm bất lợi mà chính điểm bất lợi đó đã kích thích họ cố gắng một cách khác thường để đạt tới những mục đích cao cả.
Xin gột sạch những tội ác trong lòng của con. Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen.
Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết. Khi "Nam tử" Eisenhower bay qua Anh để thống lĩnh liên quân Cường quốc chống Đức, chỉ mang theo một cuốn sách, cuốn Thánh Kinh. Ví dụ như định để một giờ đào hầm ra, nửa giờ san phẳng đống tuyết, mộtt giờ chêm đống thùng xăng cho được vững, một giờ đục những ngăn chứa sách trong bức tường hầm đựng thức ăn và hai giờ để thay một cây ngang gẫy trong chiếc xe".
Ta làm ăn đã 19 năm nay. Tôi được biết chuyện của cô vì tôi đã. Người bị ghét, bị vu cáo và bị chỉ trích nhiều nhất trong lịch sử Hoa kỳ mà tôi biết là ông Abraham Lincoln.
Ông bực bội vì những đốm mờ mờ nó đi qua con ngươi ông, làm ông hết còn trông rõ, nhưng khi cái đốm lớn nhất vừa qua khỏi, ông nói: "A! ông nội lại tới. Vì nếu bạn lại thăm thì bà ta sẽ kể lể hàng giờ cho bạn nghe đã nuôi nấng gây dựng các cháu mình ra sao, khi họ còn nhỏ. Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ.