Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Đó là hạn chế của bạn. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.
Đừng lỡ nhiều là được. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.