Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.Tôi muốn thử những cách khác.Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
