Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Mệt và không thích thú. Khán giả sôi động phết.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.