Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Tôi muốn thử những cách khác. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nhưng không phải sở thích.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Ông anh cũng làm theo. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.