Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Vật chất? Bạn đâu có. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Đang định đứng lên đi ăn. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Tôi yêu và thương bác tôi. Nhưng mọi người thì khác.
Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.